Khu đất rộng 4650 m2, tài sản thừa kế hợp pháp của gia đình cựu nữ biệt động Sài Gòn-Gia Định đang bị chính quyền... |
Thật khó bàn về việc vận dụng luật pháp ở nước mình, nhưng chỉ bàn đến kỷ cương và đạo nghĩa cũng thấy buồn. Đọc lại bức thư của ông Sáu Dân và hành xử của một số người trong bộ máy hành pháp của chúng ta mới thấy được cái khổ của người dân...
***
Đã thành lệ, cứ đến trước và trong mỗi kỳ họp Quốc hội, số đơn từ gửi tới tôi lại tăng lên. Bà con đến nhà mỗi buổi sớm, lại phải hẹn đến trưa tranh thủ thời gian giữa 2 buổi họp tiếp ở cơ quan. Lại làm những động tác "theo quy định" giống như một anh lục sự làm thủ tục chuyển đơn mà lòng cảm thấy bất lực khi gặp lại những lá đơn từ dăm ba năm trước vẫn bắt đầu ở điểm xuất phát, với hàng tập giấy báo nhận và chuyển đơn của... chính mình.
Đã có lần nói đến cái tâm sự, cảm thấy đại biểu quốc hội như mình chỉ làm nổi mỗi viên thuốc an thần cho khiếu kiện.. Mệt mỏi quá, người ta tìm đến mình với những hi vọng mới. Mình càng được khen thì cũng chỉ là một viên thuốc liều lượng cao hơn mà thôi. Nhưng đến lúc rã thuốc, chắc họ sẽ oán hơn vì rốt cuộc, chẳng giúp họ nhích lên được bao nhiêu trên con đường thiên lý đi tìm công lý.
Kỳ họp này cũng vậy. Gần như trưa nào cũng phải dành hết thời gian để ngồi nhận đơn của dân. Họ lam lũ, họ bức xúc nhưng hiền lành. Hiền lành nhưng không cam phận. Có những người ta phải cảm phục ở sự kiên cường chịu đựng. Sự "phiền nhiễu" phổ biến có thể nhận thấy được là họ không được hướng dẫn về pháp lý nên đơn thủ lùng củng với cả một khối lượng giấy má photocopy và kể cả những ảnh chụp, những băng đĩa mà lướt qua đủ thấy sự công phu, tốn kém đối với những người đang túng quẫn... Đúng là ai phải thụ lý những hồ sơ đó thực sự là một công việc nặng nề và dễ gây stress nếu thật lòng muốn đứng về phía sự công bằng... Còn những bộ đơn bài bản có dấu ấn của những người am hiểu luật pháp thì loanh quanh cuối cùng cũng rơi vào cái bẫy "hết thời hiệu".